Chuyện tình hoa oải hương 2
Wednesday, August 6, 2014
Tinh dầu lavender, rất quen mà rất…“lạ”
Lần đầu tiên, nàng cự nự cái ôm nhiệt thành rất đỗi nồng nàn từ tôi. Càng siết chặt càng chỉ khiến nàng thoái lui vòng ôm ấy.
-Em sao vậy?-Tôi lấy tay miết thật nhẹ, dịu dàng hết sức có thể lên mái tóc mềm mượt của nàng mặc dù con tim đang mất dần kiểm soát.
-Lavender!-Nàng lấn cấn rồi đẩy tôi ra, đôi mắt biểu lộ sự thất vọng tràn trề.
-Hoa oải hương? Thứ tinh dầu luôn khiến em mê mệt đấy thôi! Có gì lạ đâu khi mỗi ngày em vẫn hay dùng nó?-Không dưng tôi bất an, máu nóng vô cớ dồn lên khuôn mặt đang dần ửng đỏ hơn.
-Gần một tháng nay em đã thôi không dùng nữa…Bạn thân em đã đúng… Ngay cả sự thay đổi chừng như rất đỗi quen thân ấy, anh cũng đã không thể nhận ra! Là bởi anh không thể ngờ rằng, chính cái thứ tinh dầu ma mị ấy đã tố cáo anh, tất cả. Anh muốn tạo ra một bản sao của em với chính người con gái mà anh đang lén lút yêu đương kia chỉ bằng mùi nước hoa mà em hay dùng thôi ư? Để che đậy cuộc tình vụng trộm của mình hay là anh không thể…buông…bỏ được em?! Anh có thể qua mắt được em nhưng trực giác của em thì chưa bao giờ có thể bị đánh lừa dễ dàng như vậy. Là em sai khi cứ chắc mẩm rằng chỉ riêng mình em mới có thể khiến anh yêu em say mê đến thế.
-Anh chỉ có…một…mình… em…thôi!-Ngay cả lời nói của tôi cũng đã bắt đầu cho thấy sự lúng túng của mình.
-Anh nói dối!-Nàng gần như hét vào tôi lẫn trong tiếng gió rít, tiếng sóng biển rầm rì.
-Từ bao giờ em đánh mất niềm tin vào anh như thế? Làm ơn, hãy đặt sự ghen tuông đúng chỗ. Anh thề, trái tim này, lí trí này sẽ chỉ thuộc về riêng em.
Nắm trọn tay phải nàng, tôi áp về phía ngực trái vẫn đang thổn thức không nguôi của mình. Tay còn lại của tôi nắm nốt bàn tay kia của nàng và rê nó miết dọc thái dương, tôi muốn nàng hiểu được những gì mà tôi đang cảm nhận. Vừa là để chứng tỏ cho nàng thấy sự chân thành đang cố gắng hiển hiện trên sắc mặt của tôi, mặt khác lại ráng trấn an mình, cơn địa chấn nhẹ này sẽ mau chóng qua đi. Nhưng vụng về và gượng gạo quá đỗi. Tôi thấy ớn lạnh cái cách mà mình vừa giả tạo với nàng nhưng lại không đủ dũng khí để thừa nhận với nàng rằng tôi đã hết yêu. Ngoài cảm giác thương hại ra, giờ đây mọi sợi dây kết nối giữa tôi và nàng vụt đứt gãy.
-Đồ ngụy biện!
-Em muốn gì?-Lần đầu tiên tôi nặng lời với nàng sau nhiều năm yêu nhau.
-Chia tay đi!-Nàng dứt khoát.
-Tốt thôi. Thà buông tay nhau còn hơn phải yêu trong tội lỗi, dáy rứt tâm can!!!-Hệt một nhát dao xoáy sâu vào tim mình, tôi thấy nó như vỡ ra trăm ngàn mảnh, rát buốt.
Tôi không đủ tự tin để giữ nàng lại nữa, trái tim tôi đã phản bội lại tình yêu nguyên khôi ấy của nàng, từ rất lâu lắm rồi. Cuộc sống thường có nhiều hơn một lựa chọn nên sẽ dễ dàng hơn biết mấy nếu ta chọn lấy niềm vui, ngay cả khi bạn đang lâm vào bế tắc cùng cực. Tôi cứ ngĩ mãi về câu nói ấy sau khi đọc xong một cuốn sách viết cho người trẻ. Những câu chuyện tình dung dị mà vẫn thấm đẫm yêu thương. Dù buông bỏ, bước tiếp hay níu giữ cơ hội cho mình thì cảm xúc trong tim vẫn luôn là thứ chân thật nhất mà người ta trân trọng. Một cái đầu lạnh, lí tính thêm vào cả trực giác nhạy bén chưa hẳn sẽ đảm đương nổi một con tim thường không mấy sáng suốt và rất dễ bị cảm hóa. Thậm chí kết cục phần nào tôi đã đoán biết được trước nhưng vẫn không khỏi ngỡ ngàng với cái cách mà nàng xử sự. Nó phũ phàng khác xa với những gì tôi đã hình dung. Người ta nói đúng, chắc chắn nhất vẫn là không có gì chắc chắn cả. Tình yêu của tôi cũng không phải là ngoại lệ. Nó đã thuộc về người con gái khác mà chính tôi với nàng cơ hồ như vẫn còn chơi vơi lắm ngay chính trong cuộc tình này.
-Đừng cố tỏ ra thương hại em nữa, anh không thấy mỏi mệt lắm à. Em sẽ tìm cho mình một người xứng đáng để yêu em hơn anh. Chào!
Nàng nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn trong một tích tắc rồi tháo đôi guốc dễ chừng không dưới 10 phân, bước đi ngạo nghễ như một kẻ mới giành được phần thắng trong trận đôi co của mình. Trong tình huống này, hình ảnh bỏ đi đấy có thể khiến người ngoài cuộc bật cười. Song với riêng tôi, nàng thật sự thật sự nghiêm túc!
Cupid và mũi tên đi lạc…
Trái tim khi yêu vốn rất nhạy cảm, nhảy cảm tới mức mà chút hương “lạ” vương vất trên vạt áo cardigan màu xanh cô ban của chàng cũng đã khiến tôi khó chịu. Tôi đã huyễn tin, chỉ là một mùi hương mải miết rong chơi, vô tình đi lạc và rồi sẽ chóng phai tàn.Tưởng tượng ra viễn cảnh chàng hít hà hơi thở, bờ môi người con gái khác mà không phải mình khiến tôi bàng sửng sốt. Một cuộc tình trọn vẹn là một cuộc tình không có chỗ cho kẻ thứ ba. Chính thức nói lời chia tay chàng sau gần một tháng sống trong ngờ vực, nghi hoặc xen lẫn chút hãi sợ mông lung, tôi mong mọi thứ sẽ lại yên an.
Quay bước đi tôi thấy mình đơn độc đến đáng thương, mắt hoài rưng rưng lệ. Tôi bặm môi đến tứa máu chỉ để ghìm cho tiếng nấc không bật ra nơi cửa miệng. Một tia hi vọng nào đó từng le lói trôi qua nhưng dường như là không thể đủ để cứu vãn một cuộc tình vốn đã đi quá giới hạn và vượt ra ngoài tầm kiểm soát của chính những người trong cuộc.
Tôi lững thững tạt qua một quán nhậu kề biển như kẻ mất hồn sau khi gạt phăng vào gió những dòng nước mắt về chàng. Giờ khá khuya nên quán vãn khách, chỉ độc một anh chàng đang nốc liên tục vào miệng cái thức uống cay nồng, khi đầy khi vơi. Chàng trai mặc chiếc áo pull kẻ sọc trắng đen phá cách kiểu thủy thủ ôm trọn dáng người vạm vỡ, quần jeans trẻ trung tựa mình bên chiếc bàn móng ngựa của quầy pha chế rượu chẳng khác nào một tay chơi điệu nghệ. Nhưng thần thái của chàng trai thì có vẻ sầu não lạ lùng. Vừa bước vào, người phụ nữ mà tôi đoán là chủ quán nhậu này đon đả nắm lấy tay tôi.
-May quá, cuối cùng thì em cũng chịu đến đây. Chị muốn đóng cửa quán lắm rồi í mà anh bạn trẻ này cứ uống riết không biết chán à. Nhìn vậy chứ say khướt mướt rồi í. Coi bộ hai đứa vừa giận nhau hả?
-Ủa, em…em…-Tôi ấp úng không nặn nổi một câu.
-Chị cảnh báo à nghen, có người yêu đẹp trai như tài tử điện ảnh Hàn Quốc thế này mà để người khác nẫng mất thì phí của giời lắm đó. Mau mau, gọi taxi dẫn cậu ta về nhà giúp chị. Thiệt cám ơn em nhiều ghê-Chị chủ ngắt lời tôi đột ngột, nháy mắt và không quên khuyến mãi tiếp một tràng ra vẻ hiểu chuyện và liệu việc như thần-Tội nghiệp thằng em. Dù gì, chị thấy nó vẫn rất yêu em lắm. Nghe chị, làm lành đi ha. Coi kìa, em cũng khổ lắm cơ, sao phải hành hạ bản thân đến độ này!
-Em…không…Nhưng…-Tôi như kẻ chứng nào tật nấy, dù đã rất muốn được thanh minh.
-Haizzza. Không nhưng nhị gì nữa. Muộn rồi, coi như giúp chị đi nghen!
Chị chủ thở dài một tiếng, câu nói hàm chỉ nhiều điều mà tôi chưa luận ra. Bất giác chị ta lấy tờ khăn giấy đưa cho tôi và ám chỉ vết máu đang ứa ra trên khóe miệng. Và cũng nhanh như chớp, chị kéo tôi về phía chiếc bàn rồi xốc anh chàng kia qua và phó mặc cả một thân xác to uỳnh mà mềm oặt lên đôi vai mảnh khảnh của tôi. Xém chút nữa sức nặng của anh chàng kia đã khiến tôi có thể ngã nhào. May thay, chị chủ đã kịp thời đỡ lấy anh ta, san sẻ một nửa gánh nặng và hộ tống giúp tôi ra cửa khi một chiếc taxi đã sẵn đợi ở đấy tự khi nào. Tất thảy mọi chuyện vừa diễn ra hệt như đã được sắp đặt từ trước vậy đó. Tôi không muốn tin nhưng rõ ràng là cuống họng tôi như bị mắc nghẹn từ lâu. Ví như có biết tôi không phải là cô gái mà chị ta đã dùng chiếc điện thoại của chàng trai ngay bên tôi lúc này để gọi thì cũng nên mặc kệ và làm lơ đi thì hơn. Dân kinh doanh tự do mà, quá giờ mà không muốn bị “sờ gáy” thì dù thế nào cũng phải tống khứ khách đi thật nhanh cho đỡ rảnh “nợ”. Tôi trấn an mình bằng cách bao biện cho chị chủ kia thay vì nguyền rủa chị ta vì đã đẩy tôi vào một tình thế oái ăm vô cùng.
Tôi để mặc cho taxi dẫn cả hai đi lòng vòng quanh khu phố biển. Tôi cố vận hết chút minh mẫn còn sót lại, suy đoán về tất thảy mọi chuyện vừa diễn ra. Giả dụ có một người con gái khác giống tôi y xì đúc, người chị em sinh đôi mà tôi không hề hay biết chẳng hạn, sao cũng được, miễn là cô gái ấy là tình nhân của chàng trai này và thế là mọi nhầm lẫn coi như sẽ được giải quyết? Bác tài xế phì cười sau nỗ lực giải thích đến bất lực của tôi, phán một câu xanh rờn: Cháu thật là đa nghi. Gọi thế nào được nhỉ, đúng rồi, cô nàng hoa oải hương-một cô nàng đa nghi đúng hiệu, haha. Conan còn chẳng thể tính nổi cái nước ấy của cháu.
Câu nói của bác tài xế dội ngược vào tôi một hình ảnh không mấy xa lạ về một vụ án hoa oải hương mà tôi từng đọc trong một tập truyện Conan nào đấy. Tôi đã từng rất mê Conan cũng hệt như tôi mê luôn việc tìm hiểu hoa oải hương từ đấy. Bỗng dưng nhắc tới oải hương mà tôi nhớ chàng, quay quắt. Giá như có chàng ở đây, tôi sẽ chẳng bị mắc kẹt đến thê thảm trong đám tơ rối tung rối mù. Rồi lại sực nhớ ra tôi mới vừa “đá” chàng xong, còn đâu mà nhung mà nhớ. Hệt một cú đá hậu đau điếng của một chú ngựa hoang sung mãn, liệu rằng chàng có còn đau, liệu có còn chếnh choáng? Nhưng tôi còn phải chịu đứng cái đau, cái chếnh choáng hơn anh gấp bội lần. Đột nhiên, chuông điện thoại rung lên bần bật trong túi quần jeans của chàng trai thực tại cạnh tôi trên chiếc taxi khiến tôi choàng tỉnh. Thoáng thấy cái nhíu mày của bác tài xế trong gương, tôi ngượng ngùng cho tay vào trong chiếc túi ở vị trí không mấy dễ chịu chút nào của chàng trai và rút được ra chiếc iPhone vẫn inh ỏi kêu chẳng chịu dừng. Tôi thở phào nhẹ nhõm trước cái hình đại diện của cuộc gọi đến từ “S2 Barbie <3”, một cô nàng xinh đẹp, tất nhiên rồi, sao có thể là chị em song sinh của tôi được chứ. Chưa kịp bắt máy thì chiếc điện thoại bị giật phăng khỏi tay tôi, không ai khác, “thủ phạm” chính là chủ nhân của chiếc iPhone đó.
-Xin lỗi, cô không nên nghe nó thì hơn-Chàng trai tỉnh táo một cách lạ thường-Bác cho chúng cháu xuống đây được rồi ạ!
-Chẳng phải anh đang chờ “Barbie” gọi tới hay sao, nhìn tấm hình nền trên màn hình iPhone, tôi đoán hai người là một cặp tình nhân.
Bức ảnh đập vào mắt tôi hình ảnh về đồng hoa oải hương tím ngút tầm mắt. Họ thích oải hương đến thế hay sao? Mà không, trực giác khiến tôi thiên về Barbie hơn bởi loài hoa này tượng trưng cho sự đợi chờ và thậm chí là chung thủy trong tình yêu cơ mà. Bởi ai khi yêu thì cũng cố tìm cho mình những lí do từ sự tượng trưng ý nghĩa cả. Bỗng nhiên dấy lên trong tôi những dự cảm là lạ của mùi nước hoa lavender-cái mùi hương thơm nồng, thanh khiết mà biết đâu được rằng, chỉ vì cô gái nào đó sở hữu nó đã có thể khiến chàng phản bội lại tôi. Lẽ nào lại là Barbie? Nếu vậy thì trái đất này rất ư chật chội quá. Tôi thực tình không muốn vào vai một thám tử bất dắc dĩ một chút nào. Tuy nhiên, cảm giác ấy dạt đi rất nhanh.
Tôi thắc mắc với chàng trai về việc hồi đáp với Barbie ngay sau khi bước xuống khỏi chiếc xe taxi. Chỗ chúng tôi đang đứng thẳng hướng ra biển. Trời đã về khuya, bất giác tôi ngước nhìn về phía chân trời xa xa, ánh trăng và ngàn sao lấp lánh trên cao như phản vào biển đêm một vùng sáng lung linh, huyền ảo.
-Tôi chẳng còn lí do gì để tiếp tục cuộc tình kia nữa. Phải, chúng tôi từng yêu nhau cơ mà. Nhưng nhìn cô ấy trong vòng tay kẻ khác, môi hôn đắm đuối thì thử hỏi ở vị trí này của tôi, cô sẽ phản ứng thế nào? Cô ấy đã phản bội tôi, như vậy liệu có còn xứng đáng với tình yêu này của tôi hay không?-Chàng trai nhìn tôi trân trân, chẳng thèm chớp mắt còn tay thì cứ đấm thùm thụp vào ngực trái.
-Tôi hiểu, chúng ta thật là đáng thương!
Như tìm thấy sự đồng cảm trong tôi, chàng trai chẳng nói thêm gì, cứ thế cùng tôi lặng lẽ tiến về gần hơn với biển. Chúng tôi ngồi xuống bờ cát mặc cho sóng biển vô tình táp vào chân với hi vọng được chúng tẩy trôi tất thảy những muộn phiền chất chứa. Chúng tôi cứ thế lặng lẽ ngồi bên nhau như vậy cho tới khi bình minh ló rạng mà quên hết những buồn vui cũ kĩ về hai cuộc tình mới vừa chấm dứt của ngày hôm qua. Cái chông chênh của ngày hôm qua mà ngỡ hệt là xa xưa lắm.
Tôi không muốn tham lam cất giữ nụ hôn “vụng trộm” của hai kẻ thất tình hôm ấy làm của riêng mình nhưng tôi sẽ kể một dịp khác cơ. Chỉ xin tiết lộ một bí mật nho nhỏ là thần Tình Yêu đã bị “đánh cắp” một mũi tên tình yêu vào đúng cái đêm trăng định mệnh ấy!
4 con người, hợp hợp tan tan
Hai cuộc tình phân li, hai cuộc tình viên mãn…
Chúng tôi đến Provence nước Pháp trong một sáng tháng 7 đẹp trời. Những cánh đồng hoa oải hương khẽ rung rinh nghiêng mình chào đón tôi và nàng sau những đợt gió thoang thoảng hương. Ngút cả tầm mắt là một màu tím mênh mông mà bồi hồi, xao xuyến lạ. Tôi không tin cố tích chuyện tình mình được viết bởi loài hoa lavender mê hoặc này nhưng những gì mà oải hương góp mặt trong câu chuyện tình của tôi thì chẳng phải trùng hợp ngẫu nhiên một chút nào. Oải hương mang Barbie đến bên người con trai khác và trao trả nàng về cho tôi như một định mệnh viết sẵn. Cái ngày chưa xa ấy, lúc mà hai cuộc tình tan vỡ thì cũng là lúc có hai cuộc tình chớm nở nên đôi. Thần Cupid thật khéo đùa nhưng tôi tin, bên nàng chung bước cạnh những bông oải hương đẹp tuyệt trần này, hạnh phúc chỉ đơn giản là, nắm chặt tay và cùng nhau tận hưởng lấy những gì trái tim bạn đang thực sự cảm nhận. Chuyện tình của tôi và nàng, giờ mới thực sự được viết lại, với những gạch đầu dòng, bắt đầu từ hoa oải hương…
MAX LANG.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment